Members

Blog Posts

Discover Belize Real Estate: Your Guide to Investment and Living

Posted by Andrew Paul on June 5, 2024 at 3:42pm 0 Comments

Belize, nestled on the eastern coast of Central America, is quickly becoming a hotspot for real estate investors and expatriates. Its stunning natural beauty, favorable investment climate, and rich cultural heritage make it an attractive destination for those looking to invest in property. Whether you're seeking a vacation home, a retirement paradise, or a sound investment, Belize offers a diverse range of …

Continue

Lucky88 đưa tin: Jude Bellingham: 'Tôi muốn trở thành một cầu thủ như Zidane'

Khi Jude Bellingham bước lên nhận giải Kopa dành cho cầu thủ U21 xuất sắc nhất, ai cũng nghĩ mình đang chứng kiến chủ nhân tương lai của Quả Bóng Vàng. Nhưng Bellingham đánh giá về mình thế nào? Thần tượng của anh là ai? Hãy nghe tiền vệ này chia sẻ với tờ L’Equipe...

Xem thêm: https://lucky88vn.com/

- Phóng viên: Jude, hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang ở Hagley, nơi anh lớn lên. Nơi đó thế nào?

- Bellingham: Đó là một ngôi làng yên bình ở Birmingham. Có những người rất nghèo, một vài người khác thì có điều kiện hơn, nhà tôi thì tầm tầm. Bố mẹ tôi đã làm việc rất vất vả để anh em tôi có thể tận hưởng cuộc sống.

Tôi không nhớ có ngày nào mà chúng tôi không chơi bóng, trong công viên hay bãi cỏ trước nhà. Đó là những kỷ niệm đẹp, khi tôi luôn được tự do làm những gì mình muốn. Và dù hơi nghịch ngợm nhưng tôi vẫn chăm học, để khiến bố mẹ hài lòng và quan trọng hơn, là để được đá bóng.

- Anh có hồi ức gì về cuộc sống gia đình khi ấy?

- Tôi thường ngồi lì trước TV để xem phim với mẹ, và tôi nghĩ mình bị ảnh hưởng nhiều từ bà về âm nhạc, điện ảnh và thời trang. Với bố tôi thì là bóng đá, khi chúng tôi thường bám đuôi ông đến những trận đấu cuối tuần, nơi bạn cảm nhận rõ những xúc cảm thô ráp của trận đấu. Tôi thực sự thích nó.

Sự gần gũi với cha mẹ giúp tôi có được sự cân bằng. Họ đều có công việc của mình, trước khi bỏ hết để chăm lo cho sự nghiệp của tôi. Tôi đã chứng kiến bố mẹ tôi xử lý mọi việc, và họ làm rất tốt dù chẳng có một chút kinh nghiệm. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, thế quái nào mà họ làm được điều đó.

- Việc được gia đình quản lý sự nghiệp có giúp anh yên tâm hơn?

- Có, nó rất quan trọng. Nhiều người đại diện quan tâm đến tiền hơn là lợi ích của cầu thủ. Tôi thì chưa bao giờ phải bận tâm về điều đó. Vì bố mẹ tôi luôn quan tâm đến sự trưởng thành của tôi, và chia sẻ giấc mơ với tôi.

Những người đại diện sẽ có động cơ riêng, có nhu cầu kiếm tiền. Nhưng với tôi, đó không phải là mục đích. Tôi chỉ muốn giữ bầu không khí gia đình, để tất cả có thể trò chuyện đầm ấm bên bàn ăn. Chúng tôi có thể nói về một bộ phim, cho đến những điều kiểu “Ê nhóc, Real Madrid quan tâm đến con đấy” (cười).

- Anh nghĩ sao về thế giới đặc thù của bóng đá?

- Nếu bạn yêu bóng đá vì bản thân nó, bạn sẽ luôn nhận được phần thưởng. Còn nếu chơi bóng để được chú ý hay vì danh tiếng, đó là con đường lệch lạc. Quan điểm của tôi là vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một siêu sao, mà chỉ muốn là một cầu thủ giỏi.

Nhờ có gia đình nên sẽ không có ai đó bước vào cuộc đời tôi, nói rằng tôi phải cư xử thế này hay ký hợp đồng với nhãn hàng kia. Cha mẹ đã dùng kinh nghiệm sống và những gì họ học hỏi được trong bóng đá để giúp tôi. Không ai hiểu rõ tôi hơn họ và cậu em trai Jobe, nên chúng tôi biết mình muốn làm gì.

- Cha anh từng là Ronaldo của làng Hagley nhỉ? Họ nói rằng ông ấy đã ghi hơn 700 bàn ở các giải nghiệp dư?

- Vâng, ông ấy luôn thích khoe về chuyện đó. Ngay cả khi tôi ghi bàn, ông ấy vẫn nói: “Ờ, nhưng bố có thể ghi nhiều hơn 3 hoặc 4 bàn” (cười). Xem ông ấy thi đấu, ghi bàn và ăn mừng với mọi người thật vui. Đó là niềm vui thuần khiết của bóng đá, và nó đã ngấm vào tôi từ nhỏ.

- Khi tốt nghiệp tiểu học, anh từng viết giấc mơ của mình vào cuốn yearbook của trường?

- Phải, khoác áo đội tuyển Anh. Đó là một trong những mục tiêu của tôi khi bắt đầu lớn lên. Nhưng khi viết điều này, thực ra tôi chỉ muốn làm cho xong để còn đi chơi (cười).

Lúc đó, nếu ai nói rằng tôi sẽ chơi 3 năm ở Đức rồi tới Tây Ban Nha mà chưa từng chơi tại Premier League, chắc tôi sẽ bị sốc. Khi còn nhỏ, tôi không thực sự bị ám ảnh bởi bóng đá. Tôi vẫn đi xem cha mình chơi bóng, nhưng tôi cũng thích chơi mèo đuổi chuột hay trốn tìm nữa.

- Khi bị bố lôi ra sân, anh chỉ thích chơi với cỏ cây thay vì một trái bóng?

- Lúc đầu, tôi không thích bóng đá. Tôi biết nó có vẻ khó tin vì giờ, nếu ai đó bắt tôi ngừng chơi bóng, chắc tôi sẽ phát điên. Tôi chỉ bám đít bố đến sân, vặt cành cây và hoa để làm một bó hoa dại về tặng mẹ. Nhưng bố mẹ tôi cũng chẳng tạo sức ép gì cả.

Bố sẽ xách cổ tôi ra sân nhưng ở đó, tôi thích chơi trốn tìm hay hái hoa cũng được. Bố mẹ sẽ không bắt tôi làm gì, miễn là ngoan ngoãn và biết quan tâm tới người khác.

- Vậy vì sao anh lại bắt đầu yêu bóng đá?

- Vì tính cạnh tranh. Tôi luôn là một người hiếu thắng. Lúc chơi mèo đuổi chuột, tôi muốn là người nhanh nhất. Ngay cả khi hái hoa, tôi cũng sẽ chọn những bông đẹp nhất. Mà bóng đá là môn thể thao cạnh tranh nhất.

Lúc mới lớn, tôi luôn gặp vấn đề khi thua trận. Tôi sẽ trở thành ác mộng với người khác, và thậm chí không muốn bắt tay ai. Nhưng sau đó, tôi học được rằng phải luôn biết thể hiện sự tôn trọng.

Bellingham chọn bóng đá vì... tính hiếu thắng.

- Ai là thần tượng của anh hồi bé? Cha anh, Zidane hay Rooney?

- Bố tôi luôn là người quan trọng nhất. Nhưng tôi từng thần tượng những cầu thủ của đội Birmingham vô địch Cúp Liên đoàn năm 2011 (thắng Arsenal 2-1). Những người hùng của tôi khi ấy là Seb Larsson, Craig Gardner và Lee Bowyer.

Sau đó, hình mẫu của tôi là Wayne Rooney và Steven Gerrard, nhưng chủ yếu vì họ chơi cho đội tuyển Anh. Khi lớn hơn, bố tôi từng mua một chiếc áo fake của Zidane và suốt ngày mặc nó. Tôi đã hỏi “Tóm lại, gã này là ai vậy?”, và ông ấy trả lời: “Tự lên YouTube mà xem đi”.

Kể từ đó, tôi đã biết mình muốn trở thành một cầu thủ như Zidane. Tôi đã có cơ hội gặp ông ấy trong trận chung kết Champions League năm 2022, và có cảm giác mình biến thành một đứa trẻ đứng trước thần tượng. Dù đã giành được tất cả, nhưng Zidane rất khiêm tốn. Và theo những đồng đội của tôi ở Real Madrid, Zidane cũng là một HLV vĩ đại.

- Cũng vì Zidane nên anh chọn chiếc áo số 5 ở Madrid?

- Đó là một cách thể hiện sự tôn trọng. Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn đi con đường riêng, và biến mình trở thành “số 5” thời hiện đại của Real Madrid.

- Anh đã nghĩ gì khi Birmingham treo vĩnh viễn số áo 22 của mình?

- Tôi biết chuyện đó trước 1 ngày. Chúng tôi có một bữa chia tay nho nhỏ và họ nói “Sẽ không ai mặc chiếc áo này cho đến khi cậu trở lại Birmingham”. Tôi đã rất ngạc nhiên và nói thật là hơi bị áp lực, nhưng tôi hiểu quyết định ấy. Vụ chuyển nhượng của tôi sang Dortmund với giá 25 triệu euro đã cứu CLB, lúc đó đang ở trong tình cảnh khó khăn. Số tiền này đã giúp CLB không bị phá sản.

- Làm thế nào anh chuyển từ một anh chàng không quan tâm tới bóng đá thành một trong những hy vọng lớn nhất của CLB và ĐTQG?

- Tôi luôn cố gắng hết mình, dù là trong phòng gym hay trên sân tập. Ở Birmingham, tôi học hỏi từ những cầu thủ lớn tuổi hơn. Tôi luôn “đánh cắp” được những kỹ năng của mọi người. Dortmund là một thử thách mới, và tôi học được cách bùng nổ trong những tình huống nhiều áp lực.

- Với anh, việc đá bóng có vẻ khá dễ dàng?

- Tôi nghĩ nó là bẩm sinh. Ở trên sân, tôi luôn cảm thấy thoải mái khi cầm bóng. Tôi chỉ căng thẳng vì những thứ khác, phỏng vấn chẳng hạn. Mặc dù đang khá tự nhiên khi ngồi trước mặt anh, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng vì phải nghĩ về những gì mình muốn nói. Với trái bóng, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Views: 9

Comment

You need to be a member of On Feet Nation to add comments!

Join On Feet Nation

© 2024   Created by PH the vintage.   Powered by

Badges  |  Report an Issue  |  Terms of Service